Ông LaGuardia là thị trưởng của thành phố New York vào những năm xảy ra nạn đói tại nước Mỹ. Vào một hôm lạnh giá tháng giêng năm 1935, ông đã bãi nhiệm một vị chánh án và ngồi vào ghế chủ tọa để xét xử một phiên tòa có một không hai.
Bị
cáo là một bà già nghèo nàn, nhem nhuốc. Bà bị tố cáo là đã lấy trộm một ổ
bánh mì. Bà thú nhận rằng, bà ăn cắp ổ bánh mì cho con gái của bà đang bị bệnh
và cháu của bà không có gì ăn. Người tố cáo bà là chủ tiệm bánh mì; ông đề
nghị quan tòa phạt bà 10 dollars vì bà ta là một người xấu và đồng thời dùng hình
phạt này để răn dạy những kẻ xấu khác.
Ông
LaGudrida thở dài và nói, “Tôi phải phạt bà 10 dollars hoặc 10 ngày trong nhà
tù, vì luật pháp không miễn trừ cho một ai cả.” Sau khi tuyên án, ông rút
trong túi áo mình 10 dollars và nói tiếp. “Đây là 10 dollars tôi tặng bà để
đóng tiền phạt; nhưng quan trọng hơn, tôi sẽ phạt mọi người trong phòng xử án
này mỗi người 50 cents vì đang sống chung trong một khu phố với một người mà đã
để người ấy lấy cắp bánh mì để nuôi cháu của mình mà mình không hay biết.”
Hôm sau, hành động xử án lạ kỳ của ông Thị trưởng đã làm cho nhiều người tự
nguyện đóng 50 cents “tiền phạt.” Số “tiền phạt” lên hơn 70 dollars và đã
được trao cho người phụ nữ đáng thương này.
0 comments:
Post a Comment